Một lần nghe Đài tiếng nói VN, bỗng gặp câu thơ: “Chuyện cô du kích xóm Lai Vu/ Rắn quấn bên chân vẫn bắn thù”, tôi vô cùng xúc động và quyết phải tìm cho được bài thơ ấy! Và cũng thật bất ngờ, thú vị vì sau này tôi biết được rằng cô gái Lai vu ấy là một nữ du kích của Hải Dương ta ( xã Lai Vu, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương)_ Bùi Thị Vân. Trong những năm tháng chống chiến tranh phá hoại MBắc của đế quốc Mĩ, trong một lần đang chiến đấu thì một con rắn đã quấn vào chân chị, nhưng trong người nữ du kích ấy nỗi đau của dân tộc đang bị quân thù dày xéo đã lấn át đi nỗi đau và sự nguy hiểm của chính mình. Chị vẫn kiên cường chiến đấu…Chị là một trong hàng ngàn nữ du kích đã tạc nên quá khứ hào hùng của dân tộc.
Tâm sự
(Trả lời một bạn văn nước ngoài)
- Bạn hỏi vì sao đất nước này
Ngày đêm khói lửa vẫn hăng say
Tóc tang lòng vẫn không cay đắng
Gánh nặng đường xa chẳng chuyển lay ?
Có lẽ nghìn năm đã dạn dày
Anh hùng xưa để giống hôm nay
Khổ đau nhiều mới yêu thương lắm
Quen vượt trùng dương lái vững tay.
- Thù bạn đời nay có khác xưa,
Nghĩa tình e sớm nắng chiều mưa ?
Chợ trời thật giả đâu chân lý ?
Hàng hoá lương tâm cũng thiếu thừa ?
Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu...
Chuyện cô du kích xóm Lai Vu
Rắn quấn bên chân vẫn bắn thù:
"Mỹ hại trăm nhà, lo diệt trước
Rắn, mình em chịu, có sao đâu!"
Chân lý, mặt trời soi sáng mãi
Lỗi lầm âu cũng bóng mây qua
Lương tâm đều vẫn trong như ngọc
Tình nghĩa anh em lại một nhà.
Tố Hữu (2-1967)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét