Trồi non |
Nắng buông dài xao xác dọc triền đê
Anh thả hồn theo dòng sông quê mẹ
Thao thiết nước vẫn trôi hoài lặng lẽ
Cuốn đời anh và cả tuổi thơ anh.
Lá trên cành vẫn biếc lộc chồi xanh
Thơm hương lúa khiến lòng thêm thư thái
Bao kí ức về một thời nhỏ dại
Được đắm mình cùng đám bạn bơi sông.
Mặc lũ trâu mải gặp cỏ trên đồng
Chiều lắt lẻo chơi thả diều bên bãi
Tóc đỏ hoe anh ngắt chùm hoa dại
Giấu tặng em ngây ngô hỏi đẹp không.
Làn tóc mây che gò má ửng hồng
Hoàng hôn xuống em mỉm cười chúm chím
Nụ thơm đầu chạm môi nhau ngọt lịm
Sương buông chiều hòa tan cả mắt nai.
Và giờ đây sau bao tháng năm dài
Về Hải Dương nhớ thời xa xưa ấy
Thủa trăng tròn tuổi mười năm mười bảy
Bỗng rùng mình đạp phải cỏ non tơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét